Tuesday, October 8, 2013

Xúc xích trứng cuộn

uhm ~
Xúc xích trứng cuộn chẳng liên quan gì đến thành công hay thất bại cả. Nếu gượng ép để đưa thành một bài post trên trang nhật ký này thì tôi đã thành công làm món này cho bữa sáng ngày hôm nay. Trứng vừa chín tới, có lớp cháy dòn ở đáy như lòng đỏ vẫn mềm và ướt. Xúc xích nóng từ nhân ra ngoài nhưng lớp vỏ vẫn không bị bể, dai. Nói chung là ngon. Phủ thêm một chút tương ớt lên trên, vài lát cà chua và dưa leo xếp hoa chung quanh, cắt sẵn xúc xích thành từ khoanh trước khi thưởng thức.

Không phải ngày nào cũng có một bữa sáng thịnh soạn như vậy một mình. Sáng nay trời lạnh nhẹ, ăn bữa sáng nóng ngon mà lòng tôi rối bời ~
Chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc sống của tôi ngổn ngang đến vậy. Mọi thứ đều chất chồng lên nhau không thứ tự, đã 2, 3 tháng nay rồi.

(tôi bắt đầu than vãn rồi, có được than vãn một chút khi viết về thành công không nhỉ?)

Thời điểm này có lẽ là một trong những thời điểm khó khăn mà cuộc sống buộc tôi phải đối mặt. Mọi khía cạnh trong cuộc đời của tôi đều loang lỗ, từ công việc, học hành, gia đình đến tình yêu. Có đôi lúc, tôi cảm thấy đôi vai mình mỏi nhừ vì đã cố đứng thẳng quá lâu.

Tôi đã thầm ước rằng, phải chi, chỉ một trong những khía cạnh đó tốt một chút, tôi sẽ có thêm niềm động viên để giải quyết những vấn đề còn lại. Nhưng tôi biết, mọi chuyện sẽ qua, tôi phải cố gắng mỗi ngày. Ngày vui vẻ tươi đẹp hơn sẽ đến với tôi. Hứa nhé. :)

Thursday, October 3, 2013

Chuyện rất đau

Tôi có thêm một câu chuyện để post lên trang nhật ký này.

Đây không phải là một thành công. Cũng không hẳn là một thất bại. Đơn giản đó là một trải nghiệm, một trải nghiệm mà mong rằng sau này khi nhìn lại tôi sẽ cảm thấy tự hào vì mình đã gặp phải nó và đã đương đầu với nó mạnh mẽ đến mức nào.

Tôi chia tay với bạn trai, theo cái cách đau khổ và nhẫn tâm nhất mà tôi từng được biết.

Tôi đã trải qua nhiều cuộc chia ly. Mỗi lần, tôi lại học được một cảm xúc mới của bản thân và học cách vượt qua nó. Tuy nhiên, không có lần nào mang theo tổn thương về mặt tinh thần cũng như thể xác. Lần này, tôi mới thật sự thấm thía hình ảnh so sánh "như thể ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim", không những một lần và là vài lần. Đau lắm. Cứ như là trong tim có luôn một lỗ hỏng vậy. 

Lần này, tôi hẳn phải học cách yêu thương bản thân mình thật là nhiều. Vì chỉ có như vậy tôi mới có thể bảo vệ bản thân mình, ít nhất tôi sẽ biết cái nào tốt cho mình và đề kháng với những dấu hiệu khiến tôi tổn thương. 

Có một cái tôi rất tự hào :D Đó là tôi biết tôi có khả năng yêu thương thật nhiều, chân thành và không toan tính. Hiên tại bây giờ, tôi dành tình yêu đó cho tôi, gia đình và những người bạn. Hy vọng mau đến một ngày, tôi sẽ có thể cười thật tươi, để tiếp tục mang lại yêu thương và hạnh phúc cho người khác.

Monday, August 12, 2013

Đường đến Hàn vào tháng 8

Thật vui khi được post một thành công vào trang nhật ký này. Hy vọng đây không phải là thành công cuối cùng. Tuy nhiên, niềm vui có vẻ không được trọn vẹn...

Cuối tháng 8 mẹ sẽ về hưu. Số năm mà mẹ đã vất vả cống hiến cho Ngân Hàng Công Thương Việt Nam đã chốt lại ở con số 31. Cả cuộc đời đi làm của mẹ chỉ mong 2 đứa con của mẹ đủ lông đủ cánh nuôi được bản thân khi mẹ về hưu. Vậy mà, tháng tới mẹ vẫn sẽ còn lo lắng khôn nguôi cho đứa con gái này.

Cuối tháng 8 mình sẽ sang Hàn 10 ngày. Chuyến đi được UNESCO Hàn Quốc đài thọ để tham gia Youth Forum chủ đề về hòa dịu lịch sử. Đối với mình đây là một cơ hội hiếm có, nó sẽ tô thêm một gam màu sáng vào bức tranh profile của mình. Mình đã cố gắng rất nhiều cho cơ hội này, đạt được nó chính là phần thưởng mình vẫn hằng mong đợi. Tuy vậy, mình đang suy nghĩ rất nhiều về việc mình có thể làm gì sau đó, không thể chỉ dừng ở việc tham gia rồi về, tiếp tục mơ những ước mơ về một chân trời xa tít. Thật sự mình chưa biết. Chỉ biết rằng, phải dùng bàn đẩy này đẩy mình đi thật xa, xa đến nơi mình có thể chứng minh với mẹ rằng: mình sẽ ổn.

Wednesday, July 3, 2013

Đẩy xa giới hạn

Hì, biết sao không, lại phải nhận mess "the selection didn't fall on you"...

Nhiều khi mình rất muốn đi coi bói, hỏi xem đường học hành sự nghiệp của mình rồi sẽ ra sao. Phải chi thầy bói nói rằng mình bị ám nên sẽ chẳng bao giờ có được một cơ hội học cao hơn ở nước ngoài. Lúc đó mình sẽ chặc lưỡi "ra là vậy... vậy thì thôi, cái số nó đã như vậy rồi". Liệu cuộc sống sau đó sẽ tươi đẹp hơn?

MH nói với mình một câu chí lý mà mình cứ phải suy nghĩ hoài "cũng khó để mong đợi một kết quả khác khi người ta cứ làm đi làm lại đúng những gì đã làm."

Nhìn lại những gì mình đã làm để đạt được mục tiêu, mình chưa xác định được nó có vấn đề ở chỗ nào. Mình luôn cố gắng hết mình và chăm chút mọi thứ cẩn thận. Chỉ có một thứ làm mình nghĩ rất nhiều, phải chăng là do MỤC TIÊU mình đặt ra đi quá GIỚI HẠN của bản thân mình?
Nếu đúng là như vậy, có lẽ, vấn đề ở chỗ mình đã xác định GIỚI HẠN của mình sai chăng?

4 năm về trước, mình đã nghĩ mình có nằm mơ cũng không thể đi du học nổi, vì mình học không quá xuất sắc, tài năng cũng không xuất chúng hơn người. Vậy mà liều mình đi thi, nộp hồ sơ, cố lắm cũng vớ được một xuất đi học toàn phần ngon lành. Lúc mình quyết định làm hồ sơ, mình cũng không nghĩ nhiều đến GIỚI HẠN, chỉ nghĩ không được cũng không mất gì, thế là nộp.

1 năm sau đó, mình đã nghĩ mình sẽ chắc bao giờ vẽ được một thứ gì ra hồn nữa, ấy vậy mà cũng lại vẽ, cũng được gọi là designer và thiết kế ra một vài thứ "khủng". Lúc đó, GIỚI HẠN cũng không phải là mối bận tâm của mình. Chỉ nghĩ mình thích, thế là làm.  

Bây giờ ngồi đây tự hỏi GIỚI HẠN của mình là gì, có lẽ mình sẽ trả lời rằng "mình ư, không sâu sắc, không thông minh, chị được cái 'ngộ'. Nói chung là ít có khả năng. Vậy thì, mần được gì đây?" [nếu khả năng được đo bằng thu nhập thì mình cũng đã vượt mức khá, điều đó có đáng kể không?]


Mình thích khái niệm "ĐẦY XA GIỚI HẠN" hơn. GIỚI HẠN này sẽ thành một GIỚI HẠN khác nếu mình thử làm những thứ ngoài khả năng một chút. Có lẽ mình đang trên con đường đẩy liên tục. Thôi thì lại bỏ qua những nỗi buồn của ngày hôm nay, và đẩy tiếp nhé.

 

Thursday, June 27, 2013

Sunday, June 23, 2013

Mọi chuyện có vẻ khá hơn nhiều

Chỉ khoảng tuần trước thôi, tưởng chừng như cuộc sống của mình đã dừng lại, không biết đi về đâu, làm gì tiếp để tồn tại.

Vậy mà bây giờ, mình cảm thấy mọi chuyện khá hơn rất nhiều. Mình thật sự không cần cố gắng để tồn tại nữa, mình có cảm giác mình đang sống. :) Nhiều chuyện vui xảy ra và mình cảm thấy thật ấm lòng.

Sự nhiệt tình của phụ huynh, nụ cười từ mấy đứa nhỏ, mừng cho những khởi đầu nhiều thuận lợi. Lúc này, cái cảm giác khao khát được học, được chia sẻ và được đi dạy cứ cháy rạo rực trong người mình. (Tối tối về lại được design nữa >"<)

Thôi thì cách cửa này đóng lại thì mở cách cửa khác mà đi. Ước mơ vẫn còn đó, vẫn cháy bỏng, chưa tàn. Where there's a will, there's a way.

Heh ^^




Friday, June 14, 2013

Con thích cô Vi

Đối với một người được gọi là "cô" như mình, có lẽ tình cảm của các bé học sinh dảnh cho mình là quan trọng nhất. Và "Con thích cô Vi" là một sự tưởng thưởng to lớn cho những cố gắng của mình. :)

"Con thích cô Vi" không đơn thuần là một câu cảm thán, chỉ để nghe và cảm thấy ấm lòng. Đó là khởi đầu của một sự cam kết, "con đã sẵn sàng để cô giúp con rồi đấy".
Biết bao nhiêu lớp, bao nhiêu học trò, mình vẫn tận dụng triệt để sự kiên nhẫn của mình với mỗi bé chỉ để được nghe câu nói này. May mắn thay, thành công đến cũng khá nhiều và mình thực sự tự hào về những thành công đó.

Làm cô, ngoài việc truyền đạt cho các em kiến thức, nhất thiết còn phải là người tạo nguồn cảm hứng cho học sinh học tập và phát triển, và cũng là người mà học sinh có thể thoải mái hỏi và "tám".

Ngày mai đến trường (dù thứ 7 chỉ thích ngủ thôi =_=) tiếp tục kiên nhẫn chiến đấu vì mấy đứa nhỏ nào.


Wednesday, June 12, 2013

Đua thêm một chặng nữa

Hồi cuối tháng 9 năm ngoái khi mình ngồi viết essay hý hoáy cho chương trình MARIHE, mình đã tự nhủ rằng chỉ năm nay nữa thôi, sau đó sẽ ổn định nè, kiếm tiền nè và đi du lịch nè.
Rồi MARIHE cũng qua đi. Cứ ngỡ như mình sẽ thực hiện lời tự nhủ kia. Vậy mà mình lại khôn nguôi nhớ về những ngày bay nhảy ở Cheonan, và mình thèm lại được nhảy bay như vậy đến chết đi được.
Một năm vùi đầu cho việc apply cũng kết thúc mà chưa có kết quả khả quan, mình cũng vô tình đánh mất những mối quan tâm thường ngày khác. Chỉ còn công việc là niềm vui.
Mình thích công việc hiện tại của mình: làm cô giáo, chia sẻ và truyền cảm hứng cho mấy bé học sinh. Đôi khi, mình nhìn được những hạn chế của mình về mặt kiến thức, kĩ năng truyền đạt và giờ là đến những trải nghiệm cũng dần cạn kiệt. Mình muốn học, đi, làm mới bản thân mình. Thế là lại mơ du học.

Mình biết có nhiều cách để mình có thể làm mới cuộc sống này. Nhưng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ ngừng mơ về cái ngày được đặt chân đến một vùng đất mới. Vậy nên mình sẽ đua thêm một chặng nữa, cố gắng thêm một quãng nữa. Quan trọng bây giờ là rút kinh nghiệm, thay đổi chiến lược và suy nghĩ kĩ về điều mình muốn làm trong tương lai.

Bắt đầu thôi ~


  

Mở đầu bằng những thất bại

... lâu quá không viết blog, mình chẳng biết bắt đầu một bài viết như thế nào nữa.

Với lại, trong tâm trạng của một người vừa mới biết mình rớt học bổng thứ 2 trong năm thì mấy từ hoa mỹ khó mà trồi lên khỏi mớ bòng bong với những suy nghĩ kiểu như: làm gì tiếp đây, có nên apply tiếp không, sao rớt được vậy trời, hồ sơ đẹp lung linh thế cơ mà, rút kinh nghiệm chỗ nào đây, mùa thu này còn cơ hội không ta...

...lại một thất bại khác... tự ngẫm nghĩ

Thôi thì quyết định thay đổi suy nghĩ và thay đổi cục diện cuộc đời mình nào :)
Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, mặt sau của thất bại biết đâu là một cơ hội, một thành công mới. Không thay đổi được thì đi tới thôi.

Trang blog này ra đời trong hoàn cảnh thật não nề. Nhưng nó sẽ là mở đầu cho những thành công phía trước. Fighting >"<

p/s: blog này cũng dành tặng cho người yêu. Thật hạnh phúc khi có ai đó che chở, la mắng và yêu thương mỗi khi V phải đối mặt với những điều khó khăn trong cuộc sống. Yêu hoài nghen. ^^





Sức khỏe cho tâm hồn

Vi thật sự công nhận mình không phải là người có thói quen và kỷ luật để viết blog. Vi chỉ nghĩ đến nó khi trong lòng có muộn phiền không nó...