Sunday, October 25, 2020

Sức khỏe cho tâm hồn

Vi thật sự công nhận mình không phải là người có thói quen và kỷ luật để viết blog. Vi chỉ nghĩ đến nó khi trong lòng có muộn phiền không nói ra. Nếu cuộc sống không có muộn phiền thì lại không nhớ đến viết bao giờ. Mình nhìn nhận và thay đổi lại một lần nữa nhé! :) 

Mình sẽ chú tâm hơn viết ít nhất một tuần một bài về sức khỏe tinh thần của mình. Tự check-in bản thân và theo dõi nhiều hoạt động và dự án khác nhau.


Trong tuần này, sức khỏe của Vi được chấm điểm 6. 

Như vậy là cao hơn nhiều cho với tuần trước đấy. Tuần trước Vi đã mất ngủ vì những lo âu và suy nghĩ. Cụ thể là có một cá nhân đang nổ lực không ngừng nhục mạ nhân phẩm của Vi bằng những lời nói dối lan tỏa chậm trên mạng xã hội, trong cộng đồng người Việt và trong vòng tròn bạn bè của Vi (my circle of friends). Mặc dù đã được chia sẻ và động viên bởi bạn bè và Alex, Vi vẫn có những dòng tâm trạng vô hình tuôn chảy mỗi khi nhắm mắt lại. Vi cảm thấy rõ mình đang tưởng tưởng ra nhiều viễn cảnh khác nhau cho những cách phản ứng khác nhau trước sự việc. Sẽ không có cách phản ứng nào thật sự mang lại bình an cả ngay cả cố gắng quên đi rằng sự việc đó đang diễn ra. Vi cảm thấy cuộc sống cá nhân và những dự án giáo dục của Vi không được an toàn nữa. 

Tuần này Vi đã có những diễn biến mới. Vi tìm đến những sự giúp đỡ về tinh thần, về luật pháp. Vi đã nhận được sự quan tâm và giúp đỡ rất nhiều. Vi thật sự biết ơn cuộc sống, gia đình và bạn bè. Vi đã tự tin hơn để tiếp tục những hoạt động của mình. 

Vi đã tìm nhiều thông tin về cyberbullying và cảm xúc con người. Vi nghĩ đây sẽ là những kiến thức rất hay để viết lại và chia sẻ nhiều hơn đến mọi người. 

Hãy bắt đầu viết những điều hữu ích và tích cực nhé!

An Emotional Life

Wednesday, March 27, 2019

Updating!!

Gosh!
I am so bad at writing blog!
I have thought that I should write whatever I am happy or sad. But I have realized that I just write when I am truly in the mood for writing. Writing is not my thing :(

I have spent the last days of 2018 and reach the age of 30.
Before my birthday, I was so panic. I googled so many articles about how to confront that. I have wished that I could greet a new romantic relationship before that day. I did but it was another break-up. Besides that, everything else was good. I got 2 jobs. One of them is the Research Assistant position at my faculty (I am so cool!). I got approved for the first overseas conference. I saved enough money to spend Tet holidays with my family in Vietnam.

The worst, I must say, is that I still think about Ottie so so much. I am so so so disappointed with myself. He is not worth it. 





Monday, August 13, 2018

Wish for the best


While writing this post, I am waiting for an outcome of a job position in Singapore, which is my next expected adventure. I want it to happen so badly. 

At the same time, I have been informed that I was not selected as a semi-finalist for a US scholarship. That is sad.

Since the last post, I actually achieved much accomplishment such as receiving The World Bank Education Grant, being in Deans' Honor List and having a dream trip to the US to meet my special friends. I truly got what I have seeded since December last year. But.. it seems like I don't feel satisfied with all of them... I just want to keep moving, changing, achieving so that I don't need to think about my confused future...

Beginner's luck is limited. But I really need some luck this time. 
I have done the test for the job position perfectly which gets me many compliments from the main director. My writing and planning can be used for an educational event professionally. However, the interview with the HR did not go through very well. I hope they will see me as a right match for them.

Wish me luck!!!

Sunday, February 25, 2018

Tôi và bản sắc giáo dục ở Việt Nam

Tôi không thực sự cảm thấy phù hợp với môi trường giáo dục ở Việt Nam.

Nhưng tôi cũng chưa bao giờ có suy nghĩ gắt gỏng về tuổi thơ và những trải nghiệm đi học lúc tôi còn bé.

Những ngày học về các hệ thống giáo dục ở các nước khác, các bạn cùng lớp mang đến cho tôi những chia sẻ rất đáng quý. Một điểm chung ở họ là họ đều rất trân trọng giá trị giáo dục tại quốc gia họ, mặc dù họ cũng thấy ở chúng những điểm tiêu cực và bất lợi cho thế hệ trẻ. Nhất là các bạn đến từ Trung Quốc. Họ bàn về Gaokao (kỳ thi chuẩn hóa quốc gia để xét tuyển vào đại học, tương tự như thi tốt nghiệp của Việt Nam) với những quan điểm nhức nhối, những ý kiến muốn đổi mới, nhưng cũng không thiếu những ý niệm tự hào. Tương tự, hệ thống giáo dục Ấn Độ được những người bạn xứ Thiên Trúc khắc họa với những định kiến xã hội-giai cấp nặng nệ, hệ thống quản lý quan liêu và thiếu xuyên suốt, nhưng các bạn không quên nhắc tới những thành công vượt trội trong việc nâng cao chất lượng giáo dục đại trà.

Có thể bởi vì đa số họ là giáo viên nên họ cảm nhận được niềm đam mê mà họ được nền văn hóa và môi trường nước nhà nuôi dưỡng. Có thể bởi vì chính họ đều đã trải qua những điều tiêu cực dưới hệ thống đó mà vẫn trưởng thành để nuôi những tư duy tích cực hơn, những cố gắng miệt mài hơn để mong khắc phục phần nào những tiêu cực cho những thế hệ tiếp theo.

Ước mơ đi học về giáo dục là ước mơ thành sự thật đối với tôi. Mặc dù tôi thực hiện ước mơ của mình ở tuổi không còn quá trẻ và quá nhiều tự do, nhưng trải nghiệm và nổ lực mang lại cho tôi nhiều suy nghĩ tích cực với quá khứ, với những điều đã xảy ra với tôi. Tôi thật sự tin rằng, nếu quá khứ khác đi, tôi đã không thể trân trọng hiện tại này nhiều như vậy.

Lúc còn đi học cấp III, tôi ganh tỵ với một người bạn cùng tuổi vì bạn ấy được gia đình cho đi du lịch nước ngoài mỗi dịp nghỉ hè. Tuy nhiên, bạn ấy lại không thể mở miệng nói một câu tiếng Anh đúng ngữ pháp. Tôi đã ước rằng nếu tôi là bạn ấy, vốn ngoại ngữ của tôi sẽ rất khủng. Lớn lên, khi nghĩ lại, nếu tôi có hoàn cảnh như bạn, chắc tôi đã không được ba dành thời gian dạy ngoại ngữ từ bé qua âm nhạc và phim ảnh, và chắc tôi cũng không có nhiều cố gắng để đạt được cái mình muốn.

Tuy nhiên, những giá trị nền tảng về văn hóa, gia đình, môi trường ở Việt Nam đã không được tôi chú trọng, để tâm trong một thời gian rất dài. Tôi mải mê đi tìm kiếm những giá trị mới mà tôi cho là hiện đại hơn, hay ho hơn. Đi một chặng đường dài đến một nơi xa xôi, chính tại đây, tư duy hướng về cội nguồn của tôi mới được kích phát. Đây là một điều mà trước đây tôi đã không thể hình dung được. Những tưởng tôi sẽ được truyền đạt những khái niệm, phương pháp hiện đại nhất từ những chuyên gia đầu ngành, vậy mà các Giáo sư ở đây chỉ đóng vai trò là người mở đường nhiều hơn là đặt vào tay tôi kiến thức. Họ chủ yếu dạy cho tôi những kỹ năng cơ bản để thẩm thấu kiến thức, hướng cho tôi những cách tiếp cận đa chiều. Còn tôi mới là người quyết định tôi sẽ học cái gì, tiếp cận nó như thế nào và lĩnh hội nó ra sao.

Mới đây, tôi xem bộ phim tài liệu "Schooling the world", bộ phim thức tỉnh tôi tìm về giá trị văn hóa và bản sắc dân tộc trong giáo dục. Bộ phim đưa ra cái nhìn về diễn biến Tây hóa (Westernization) trong giáo dục, mà ở đó, mục đích của giáo dục ở những vùng nông thôn xa xôi là không những mang lại kiến thức, kỹ năng, xóa bỏ nghèo nàn, lạc hậu, mà còn là cung cấp nhân lực cho nền kinh tế thương mại đậm chất tư bản. Nói cách khác, một học sinh đến trường với suy nghĩ cậu ta phải phấn đấu học giỏi, và thành công của cậu sẽ là đầu quân cho những công ty thương mại, điện tử, nghiên cứu mang tầm Quốc tế. Nhưng nếu câu ta không phù hợp với văn hóa giáo dục này thì sao? Cậu ta sẽ bị đào thải. Cậu ta sẽ không biết cách tự mình sinh tồn như cách mà các thế hệ trước từng sinh sống, gắng bó với vùng đất và cộng đồng bản địa. Những điều như vậy không được dạy ở trường. Câu hỏi đặt ra là, liệu giáo dục có còn mang bản chất tạo ra sự ổn định xã hội như bản chất mà nó vẫn thường được biết đến. Hay giáo dục đang chỉ là công cụ cho sự phát triển của xã hội tư bản?

Tôi nhìn nhận mình là một người bị Tây hóa trong kiến thức và suy nghĩ. Đã từ lâu, tôi lấy chuẩn mực kiến thức và tư duy của những quốc gia phát triển làm thước đo và mục tiêu phát triển bản thân. Cùng lúc, tôi không biết rằng mình cũng đang trên đà trở thành nhân lực cho các giá trị thương mại vô hình của những quốc gia này. Tôi đã bỏ qua rất nhiều ý niệm và kiến thức về đất nước, con người, văn hóa của Quốc gia mình trong các bài giảng, và trong những dự án giáo dục của tôi. Tôi thực sự cần nhìn lại tầm quan trọng của bản sắc dân tộc trong tư duy về giáo dục của bản thân.

Sau khi xem bộ phim  "Schooling the world", những gì còn đong lại trong tôi là giai điệu của bài hát "Youth of the nation". Đây là một trong những bài hard rock mà tôi rất thích. Bài hát được sáng tác bởi P.O.D. và có giai điệu rất dễ nhớ. Tuy nhiên, đó là một bài hát với nội dung rất buồn. Nó được sáng tác sau sự kiện nổ súng hàng loạt tại 2 trường trung học Mỹ vào năm 2001. 17 năm sau, tính chất thời sự của bài hát vẫn chưa thể hạ nhiệt. Nước Mỹ, nơi được công nhận những giá trị về phát triển, về thịnh vượng, luôn là nước có số vụ nổ súng tại trường cao nhất thế giới. Bài hát được đưa vào nền của một bộ phim tài liệu về giáo dục, khiến cho nội dung của nó càng thêm nhức nhối. Trên nền của lời bài hát mang tính cảnh tỉnh (We are we are the youth of the nation) là những hình ảnh của những khuôn mặt vô tư và hạnh phúc của những em học sinh ở Ấn Đô. Liệu các em sẽ được hưởng nền giáo dục phù hợp nhất cho các em?



Tuesday, January 30, 2018

A quote about trying hard


"Hard work doesn't guarantee success"

This quote was said by a famous TV director in Vietnam. He said this as a comment on a performance of a competitor in a TV show name "En Vang 2017". 

I mediately felt the meaning when he said it. I have tried really hard but not all my effort was recognized and rewarded. This saying can be applied in any situation. However, because I have just failed in love so I reflected much on that latest experiences ("-_-) I did try hard and went nowhere.

Now what? Well, I think I shouldn't stop believing. That saying is a good warning to look back and learn from the mistakes. The new outcomes just yet could be seen. 

Monday, January 29, 2018

Ahead is my gorgeous future

Above is the real portrait of mine every morning. This morning, I was reminded by myself that I was in the last days of my twenties. Don't get me wrong because of the facial expression in the picture. I love my twenties. I was almost ready for the 30s with more remarkable adventures. 

However, my 29 was marked by a terrible event: he decided to get into a relationship with another girl. I was tumbling down. I don't want to mention this much as I have written too much in my private diary already. I decided to embrace my emotions and my love for him. I don't hate him as I used to think. He brought me the best days of passion and following the dream. I hope he gets the love that he needs. 

I am an active girl. I never leave my schedule notes empty. It is always full of tasks, plans, and new adventures. And that was how I let the hard days go easier. I was always alone on my path. I am still alone. That never bothers me. I hope my last year of the twenties will be captured by new memories, new achievements, new trips, new friends, and, of course, new love. It's about 300 days prior to my 30 birthday. Things I am doing today will get the result in the near future. I hope to get the best. 

Keep being emotional, too. :D

Let's countdown.

Sunday, January 21, 2018

Yêu thương bản thân và Ba Mẹ



Mình viết bài viết này với tâm trạng nhẹ nhàng lắm.

Mình chính thức không còn nói chuyện với người con trai mình yêu thương trong suốt 2 năm qua.
Nói anh là cuộc sống của mình chắc hoàn toàn không đúng. Nhưng có thể nói trong 2 năm qua, anh là nơi mình có thể chia sẻ, tìm được sự động viên, tiếng cười, và cũng như nước mắt.

Mình biết là chúng mình đã rạn nứt từ lâu, nhưng cứ muốn níu kéo nhau cho đến khi anh bắt đầu quen người con gái khác. Mình không giận anh. Nhưng mình giận hoàn cảnh địa lý không có phép mình mang lại đủ yêu thương và ở bên cạnh anh. Mình cũng đâu đó giận bản thân không dứt khoát từ năm trước. Nhưng mà dứt khoát được thì có lẽ không còn là mình rồi :D Sự nhạy cảm của phụ nữ đáng sợ. Mình đã ngầm hiểu được mọi thứ và chỉ chờ ngày anh nói sự thật với mình. Trái tim mình đã không đập quá nhanh như mình nghĩ khi mình mình đón nhận lời thú nhận của anh.

Khi mình chông chênh trong mối quan hệ với anh, mình luôn nhắc nhở bản thân phải nghĩ cho Ba Mẹ. Cách đây 4 năm, khi mình đang ở Hàn, mẹ mình đã khóc rất nhiều khi biết tin mình chia tay. Mẹ sợ mình làm gì đó dại dột, mẹ sợ mẹ không còn được ôm mình trong vòng tay. Mẹ chỉ nhắn cho mình rằng "Gắng về nhà sớm với mẹ!" Từ đó, mình hiểu rằng, khi mình đau khổ, Ba Mẹ hẳn còn đau gấp bội lần. Và đó trở thành tâm niệm sống của mình, hãy nghĩ cho Ba Mẹ trước khi để cho bản thân đau khổ.

Cuộc sống có những lúc khó khăn, mình cũng không ngăn được những cảm xúc tiêu cực bao trùm suy nghĩ. Nhưng thực sự nghĩ đến Ba Mẹ cho mình nhiều sức mạnh. Và sau đó, mình nghĩ đến bản thân. Mình muốn được hạnh phúc lắm. Hạnh phúc của mình, phải từ do mình tạo ra, không do ai tạo ra được cả. Anh cũng không thể tạo ra hạnh phúc cho mình.

Mình nhớ đã có lần mình hỏi "Tại sao ta chưa đến được với nhau?" Anh trả lời rằng anh không muốn cuộc sống của anh bị bó buộc trong một mối quan hệ tình cảm. Nghe là hiểu đó cũng chỉ là một dạng của "vì anh không có cảm xúc với em đủ nhiều như vậy." Và đó là sự thật. Giờ đây, anh đã sẵn sàng ràng buộc mình với một mối quan hệ với cô gái mà anh cảm thấy cô ta xứng đáng nhận được sự tôn trọng và nghiêm túc của anh. Mình mừng cho cô gái đó. Không gì hạnh phúc bằng khi cảm xúc của chúng ta được đáp lại.

Vậy thì mình tiếp tục yêu thương bản thân mình như mọi thường. Và yêu thương Ba Mẹ nữa.

Sức khỏe cho tâm hồn

Vi thật sự công nhận mình không phải là người có thói quen và kỷ luật để viết blog. Vi chỉ nghĩ đến nó khi trong lòng có muộn phiền không nó...